NIỀM TIN EM Ở ĐÓ
Em có buồn không, cô giáo trẻ vùng cao,
Mỗi ngày đến trường có điều gì mới mẻ?
Tâm hồn em có nỗi niềm muốn kể,
Khi tiếng em lạc lõng giữa núi rừng?
Phút ban đầu, ai chẳng là “người dưng”,
Bản làng trước mắt em, xa mờ như sương khói,
Sỏi đá, mây mù, đường quanh co muôn lối,
Bước chân em nhọc nhằn, lòng chợt muốn quay lưng...
Rồi tháng năm qua dần, gom cả những ghét - thương,
Bản làng trong tim em, những con đường uốn lượn.
Có ánh mắt em thơ, bình minh hay chiều muộn,
Mái trường – tiếng em vang mỗi giờ học i tờ...
Đã hết là “người dưng”, những ngày tháng ơ hờ,
Mỗi hòn sỏi, nhành cây đã một phần máu thịt,
Những ánh mắt, nụ cười, những trái tim rất thật,
Đã sống trọn trong em, giữ ngọn lửa kiên cường...
Em chẳng thấy buồn đâu, nghề giáo giữa vườn thương,
Điều mới mẻ giản đơn, đến từ lời con trẻ.
Rồi mỗi ngày trong em có bao điều muốn kể,
Dẫu buồn vui, đều trân quý biết bao!
Em cũng có ước mơ, cũng có những khát khao,
Em giành trọn tuổi xuân, niềm tin em ở đó,
Vẫn ươm mầm mặc chông gai, gian khó,
Để giữa mảnh đất cằn luôn có những chồi xanh...
Tác giả: Phạm Thị Thanh Loan – GV THCS Tiến Hóa
(Bài đăng trên tập san ngành GD&ĐT Quảng Bình)